“Ngày tôi về nước, đứng trước cánh cổng cũ kỹ, vừa đưa tay chạm vào ổ khóa, tôi nghe tiếng cười trong trẻo vọng ra từ sân. Nhìn đứa bé tầm ba tuổi chạy nhảy tung tăng, tôi như chết lặng. Nó có đôi mắt nâu sâu hoắm, sống mũi cao giống hệt… người khác.”Tôi tên Hùng, 36 tuổi, xuất thân từ một gia đình thuần nông ở Nghệ An. Ngày cưới vợ, tôi chẳng có gì ngoài đôi bàn tay và một trái tim đau đáu trách nhiệm. Loan – vợ tôi – là người phụ nữ chịu thương chịu khó, cưới tôi khi trong tay chỉ là cái nhà cấp bốn chưa lợp mái.Chúng tôi sống với nhau 5 năm, mà chẳng có con. Bố mẹ hai bên thúc giục, mắng nhiếc, có người xì xào rằng vợ tôi “không biết đẻ”. Cũng có người bảo tôi “coi lại giống nòi nhà mình”. Tôi đưa Loan đi khám, kết luận là do cô ấy khó có con – vô sinh thứ phát. Cô ấy khóc cả đêm, còn tôi thì nắm chặt tay vợ mà nói:“Anh sẽ kiếm tiền, chữa được, đừng lo.”Năm đó, tôi đi xuất khẩu lao động ở Nhật. Bỏ lại vợ nơi quê nghèo, tôi hứa tháng nào cũng gửi tiền về. Và tôi giữ lời. Tôi làm hai, ba công việc một lúc: sáng dọn vệ sinh công nghiệp, chiều phụ công trình, đêm giao hàng siêu thị. Tằn tiện từng đồng, mỗi tháng tôi đều gửi về đúng 40 triệu, để cô ấy chữa trị. Lắm lúc nghĩ về đôi mắt sưng húp của vợ qua những lần gọi video, tôi chỉ muốn bỏ hết mà bay về ngay.Bốn năm sau, tôi kết thúc hợp đồng, trở về nước. Tôi không báo trước – tính tạo bất ngờ.Nhưng người bất ngờ lại là tôi.Chiều đó, tôi đứng trước cổng. Nhà có vẻ mới sơn lại, sạch sẽ và khang trang hơn. Khi tay vừa chạm ổ khóa, tôi nghe tiếng cười khúc khích vọng ra từ sân sau. Tôi nghiêng người nhìn.Một bé trai chừng ba tuổi đang chơi đùa với trái banh nhựa. Thằng bé kháu khỉnh, làn da trắng, tóc xoăn nhẹ, sống mũi cao – không phải nét giống tôi, càng không giống Loan. Tôi đứng lặng một lúc lâu, không tin vào mắt mình.Loan bước ra sau, thấy tôi, cô sững người như hóa đá. Trên tay cô là tô cháo còn bốc khói, ánh mắt đầy hoảng loạn. Tôi không nói gì, chỉ mỉm cười.“Anh về rồi.”Cô run run, lí nhí:“Anh… về sao không báo?”Tôi đáp nhẹ:“Tính tạo bất ngờ… mà hình như anh là người bất ngờ rồi.”Cô im lặng. Còn tôi thì nhìn đứa bé, thằng nhỏ chạy đến nấp sau chân mẹ. Tôi không hỏi, không giận, cũng không tra vấn. Tôi chỉ nói:“Anh về lấy ít đồ, rồi qua nhà thằng Nam vài hôm. Có gì… cứ gọi.”Tối đó, tôi thuê nhà trọ gần đó. Một tuần sau, tôi nhắn tin cho Loan:“Anh sẽ gửi tiền về đều đặn, gấp đôi trước. Lo cho con đi học đàng hoàng.”
Đi xuất khẩu lao động làm ngày làm đêm, ăn uống tằn tiện, tháng nào cũng gửi cho vợ 40 triệu để chữa vô sinh, nào ngờ
